“Trùng Khánh là nhà tôi!” - Chu Nhất Vi: “Chẩm Đầu Nhân gợi lại trong tôi niềm hứng thú với sân khấu”
Lần đầu tiên diễn ra tại Trùng Khánh, vở kịch Chẩm Đầu Nhân do Chu Nhất Vi diễn chính vừa kết thúc tốt đẹp khoảng 15 phút trước. Buổi diễn kéo dài 2 tiếng 15 phút không ngừng nhưng khán giả cả ba tầng lầu nhà hát đều kiên trì ngồi đến phút cuối cùng. Giữa những tràng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả, là những lời tán thưởng, động viên hỏi thăm dành cho Chu Nhất Vi.
Đứng trên sân khấu, Chu Nhất Vi khiến khán giả nhất thời quên mất người diễn viên thủ vai Katurian trên sân khấu tên là Chu Nhất Vi. Anh chia sẻ, anh hi vọng được trở thành một diễn viên vĩ đại như Daniel Day Lewis, ông hoàng màn ảnh với giải thưởng Viện hàn lâm Oscar. Ít nhất, ở trong Chẩm Đầu Nhân, anh đã chứng minh được bản thân. Anh đã hóa thân hoàn toàn thành nhân vật, lời thoại, cử động, biểu cảm, khí chất… sức hút mạnh mẽ đến mức có thể kiểm soát được hơi thở của khán giả qua từng động tác cơ thể.
Giờ đây khi xung quanh không còn khán giả, Chu Nhất Vi đang cùng phóng viên của Thượng Du Tân Văn có cuộc phỏng vấn như đã hẹn. So với hình ảnh nhân vật vừa rồi trên sân khấu, vừa vật lộn, vùng vẫy trong đau khổ, anh tựa hồ đã biến thành người hoàn toàn khác. Trong chiếc áo thun và quần jeans nhẹ nhàng thoải mái, anh nhìn chẳng khác mấy một thiếu niên dương quang.
Dù trời đã khuya, anh vẫn hứng khởi trò chuyện cùng chúng tôi. Anh thừa nhận việc nhận diễn vở kịch Chẩm Đầu Nhân chỉ là chuyện ngẫu nhiên, “Tôi thực ra đối với sân khấu đã không còn hứng thú”. Anh còn nghiêm túc nói mỗi lần đến Trùng Khánh tâm tình đều rất thoải mái, vì “Trùng Khánh chính là nhà tôi”.
Vì thuộc thể loại “hài kịch đen”, nên không phải ai cũng thích nó, cũng không phải là câu chuyện khiến chúng ta nhận ra ngay câu trả lời. Theo tôi nghĩ, điểm “đen tối” của câu chuyện chính là “sự khẳng định”, yếu tố “hài” thì nằm trong một đống các tình huống tồi tệ khác. Những tình huống đó cũng không chỉ đơn giản là để gây cười. Đương nhiên, phải thực sự thú vị, cho phép khán giả tìm được tiếng cười và niềm vui trong đó.
Hahaha, rất bình thường, cuộc sống mà… Chúng ta đều tin rằng những việc này đều có thể xảy ra, chứng minh tác giả Martin đã dựng nên được một kịch bản thành công, không hề bịa đặt. Có thể câu chuyện không xảy ra trên người chúng ta, nhưng ở một góc nào đó trong cuộc sống sẽ xảy ra. Đây chính là kĩ năng của tác giả, chắt lọc những câu chuyện xảy ra trong cuộc sống rồi trình bày trước mắt khán giả.
À… Thật sự tôi cũng không biết. Bất kể các bạn xem cái gì cũng là cảm nhận của các bạn. Tôi sẽ không phân tích liệu các bạn thích hay ghét…
(siết hay bàn tay, cười thật tươi): Khán giả thích chỗ nào chính là như vậy, thấy thế nào là như thế đó, chỉ vậy thôi… (cười vui vẻ)
Thời điểm biểu diễn vở kịch này thực ra là khoảng thời gian năm ngoái lúc dịch bệnh đang diễn ra rất nghiêm trọng. Thời điểm đó, thị trường phim và truyền hình bị đình trệ. Vô tình chị Dương Đóa bên nhà hát Cổ Lâu Tây gọi và mời tôi tham gia vở kịch này. Lúc đó quả thật tôi không có hứng thú với sân khấu nữa, nhưng nếu là tác phẩm như Chẩm Đầu Nhân, không thể nào tôi lại không quay lại sân khấu. Chị ấy nói, Chẩm Đầu Nhân hợp với cậu. Sau khi nghe nói là Chẩm Đầu Nhân, tôi đã thấy hứng thú (mắt sáng lấp lánh).
Sau khi tình hình dịch bệnh khá hơn, chúng tôi bắt đầu những buổi dượt kịch quy mô nhỏ, tôi còn nhớ lúc đó tập đến hồi thứ hai, là phân cảnh giữa tôi và anh trai rồi… Rồi dịch bệnh được khống chế, tôi tham gia bộ phim nhiệm vụ đề tài chống dịch “Cùng nhau”. Trong lúc quay phim thì phải ngừng tập kịch. Thực tình mà nói, lúc đó thị trường phim ảnh vẫn chưa hồi phục, tình trạng của nhà hát Cổ Lâu Tây cũng không mấy tốt, đoàn lúc đó phải còn phải bán cả anh đào để duy trì. Vừa hay lúc đó Thượng Dương Phú cũng kết thúc, bên đoàn Cổ Lâu Tây bắt đầu sắp xếp lên lịch diễn cho năm mới. Tôi thấy cảm thông cho họ, nhà hát sắp không được rồi, cần phải cùng nhau vượt qua nên tôi nhận diễn, cũng rất tình cờ thôi (cười).
PV: Anh vừa nhắc tới việc anh không còn hứng thú với sân khấu. Có thể hiểu là anh đã mất đi tự tin đứng trên sân khấu?
Không, không phải tôi mất đi tự tin trên sân khấu, nhưng tôi không có hứng thú quay trở lại đó. Tôi luôn nghĩ sân khấu có sức hút riêng của sân khấu, nhưng với diễn viên mà nói, cùng bỏ ra từng ấy nỗ lực và năng lượng, phim ảnh có sức ảnh hưởng đến nhiều khán giả hơn. Ví dụ, “Xin chào, Lý Hoán Anh” đạo diễn bởi chị Giả Linh đạt được doanh thu phòng vé cao sau khi khởi chiếu. Dĩ nhiên, doanh thu chỉ là một khía cạnh thôi. Quan trọng hơn chính là phim ảnh có lượng khán giả lớn hơn sân khấu. Ví dụ, sân khấu Trùng Khánh hôm nay chật kín, nhưng tổng cộng chỉ có vài trăm người. Tôi cảm thấy sức ảnh hưởng của kịch hơi nhỏ. Tôi có xu hướng tập trung hơn vào phim ảnh. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của tôi thôi. Có chút ích kỉ.
PV: Khán giả của kịch nói và phim ảnh không giống nhau, theo anh mối quan hệ giữa diễn viên và khán giả là gì?
Đầu tiên quan trọng nhất, diễn viên cần khán giả. Họ chia sẻ cùng nhau. Dù là bộ phim 90 phút hay vở kịch 120 phút, hay là tác phẩm văn học nghệ thuật dài hơn, trên thực tế mọi người đều ở trong một cái “hộp nhỏ” tối, cùng nhau tận hưởng một khoảng thời gian. Khoảng thời gian này rất quý giá. Người diễn viên trong khoảng thời gian này phải bỏ ra không ít tâm huyết, còn khán giả cũng bỏ ra thời gian quý báu của mình để đến thưởng thức. Chính vì sự cân bằng này mà thời gian trải qua không trở nên lãng phí. Điện ảnh có sức ảnh hưởng đến nhiều khán giả hơn trong cùng một khoảng thời gian, đây chính là xuất phát điểm của tôi.
PV: Khoảng thời gian gần 3 tiếng đồng hồ, anh đã tận dụng đến từng hơi thở. Bây giờ anh cảm thấy thế nào?
(Mơ màng) Đói, vì chúng tôi không ăn tối (cười khổ sở). Bốn người chúng tôi cơ bản đã ba, bốn tiếng không ăn gì. Mỗi lần diễn, chúng tôi đều không ăn tối. Mỗi khi kết thúc diễn tác phẩm có độ căng thẳng cao như vậy, cơ thể rất hưng phấn, cơ thể cần thời gian từ từ hạ nhiệt, phải rạng sáng mới ngủ được. Hôm sau thức dậy thì cũng xế chiều, người vẫn mơ hồ, xong đi ăn “sáng” rồi đến sân khấu kịch. Khởi động sơ một chút, tập dượt, về phòng rồi lên sân khấu diễn. Chính gọi là “Bão xuy ngạ xướng”, trước khi diễn thì không ăn, vì vậy mà khi kết thúc biểu diễn, ngoài cảm giác choáng váng, thì đầu tiên chính là thấy đói (Cười).
PV: Anh hiện tại đã đạt được chút thành tựu, nhưng anh vẫn làm việc liều mạng như vậy?
(Nghiêm túc). Đây chính là yêu cầu của nghề nghiệp. Không thể nói là liều hay không liều. Đơn giản là vậy. Thập Tam Yến cùng Uyển Hoa nói chuyện vở kịch hay thế nào trong “Mai Lan Phương”... (Ung dung độc thoại)
PV: Cảm thấy lần này anh đến Trùng Khánh tâm trạng rất tốt, rất thư giãn. Có thể cho tôi biết lí do?
(Không hề do dự). Nơi này là nhà tôi. Tôi là người Tương Tây. Thành phố tôi ở thuộc về địa phận giáp ranh với Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên. Nơi đó là giao điểm của dân tộc thiểu số và Hán tộc. Phía Đông Nam Trùng Khánh, Đông Bắc Quý Châu, phía Tây là Hồ Nam, tất cả đều cùng một hệ văn hóa. Từ khi còn nhỏ, tôi đã nói phương ngữ vùng này, ăn thức ăn nơi này, nên lần này đến Trùng Khánh diễn hoàn toàn là cảm giác được về nhà.
PV: Trùng Khánh được xem là địa điểm văn hóa “Hí Oa Tử” ở khu vực Tây Nam. Anh có hiểu về văn hóa, nghệ thuật Trùng Khánh?
Tôi rất thích Trùng Khánh, cũng rất thích đồ ăn thức uống nơi này, còn thích nói phương ngữ Trùng Khánh. Hôm qua tôi cùng bạn bè đi dạo quanh Trùng Khánh, bắt đầu từ Đài Giải Phóng nơi chúng tôi ở, đi cáp treo qua sông, đi đến khu cộng đồng Mã An Sơn bên bờ Nam. Tôi còn nói với bạn bè từ đây nhìn qua bờ bên kia chính là Trùng Khánh ngày nay. Tôi chỉ cho họ xem Trùng Khánh ngày xưa. Thật sự không hề thay đổi. Nhà thờ, bệnh viện, những tòa nhà cổ. Rời khỏi đó chúng tôi quay về đường Nam Tân, chính là quay về với hiện tại. Sau khi ăn cơm, chúng tôi về lại Đài Giải Phóng, toàn bộ hành trình thật sự rất trôi chảy.
Một trong những lí do quan trọng khiến tôi thích Trùng Khánh là vì thành phố này thường xuất hiện trên các tác phẩm điện ảnh và truyền hình. Thành phố này vẫn được bảo tồn từ xưa đến nay, đại diện cho sự phát triển vượt bậc của Trung Quốc, nhưng vẫn mang đậm phong vị của văn hóa địa phương từ xưa, rất giống quê hương của tôi. Tôi cảm thấy văn hóa thành thị nhất định phải giữ được hương vị địa phương. Hí kịch cũng vậy. Hí kịch bản thân có sức mạnh, thành thị có rạp hát, có hí kịch liền trở nên có linh hồn, Trùng Khánh chính là có linh hồn như thế.
Dịch: Chu Nhất Vi - Zhou Yiwei - 周一围 FanPage
Nguồn: Thượng Du Tân Văn