Để tôi nói các bạn nghe, ban đầu tôi không xem Chu Nhất Vi là nam thần của tôi đâu, lúc đó còn cảm thấy kỳ quái sao mọi người lại thích anh ấy nhiều như thế. Dân cư mạng lúc đó làm rất nhiều hình biểu cảm, so sánh nét mặt cảm xúc của chị Tử Di khi chị thấy tôi và khi chị thấy anh: Khi thấy anh ấy, chị tươi cười, còn khi thấy tôi, chị lại không hài lòng. Tôi còn nghĩ, một diễn viên thế nào mới khiến chị Tử Di có cảm xúc như thế? Sau này, khi được gặp anh, tôi mới hiểu. Anh ấy rất khác mọi người. Sự “đẹp trai” đó đến từ cảm giác mạnh mẽ đầy uy lực quanh anh, đó chính là sức hút khó cưỡng của anh ấy.
Về sau chúng tôi còn trò chuyện về âm nhạc, anh nói ba của anh cũng chơi cello như tôi, nhờ vậy mà chúng tôi tìm được ngôn ngữ chung. Khi tôi hỏi anh về biểu diễn, anh sẽ dùng ngôn ngữ âm nhạc cùng thảo luận với tôi. Ví dụ, nếu bạn muốn tiếp lời thoại ở tần suất nhất định, như người chơi violin sẽ chơi một bản hội thoại, lúc này phải dùng âm thanh của violin mà không phải dùng trống định âm. Lần này, tôi thật sự hiểu.
Tôi chọn anh làm đối thủ trong vòng PK 1 đối 1 vì tôi muốn hoàn thành nguyện vọng trước khi đi. Lần trình diễn cuối cùng trước khi tạm biệt, tôi muốn để lại một kết thúc hoàn mỹ.
Tôi chưa từng nghĩ qua sẽ thắng anh, làm sao tôi có thể chứ? Có tài đức gì mà có thể chứ?
Vào ngày diễn tập, tôi ở phòng nghỉ cao cấp, vô cùng khẩn trương. Tôi nghĩ, tiêu chắc rồi, cũng không biết phải làm sao tiếp tục. Tôi cầm kịch bản, ngồi vào ghế đọc. Tôi muốn ghi nhớ thoại càng nhanh càng tốt. Giọng của anh vang lên từ đằng sau, lúc đó không thấy anh, chỉ thấy giọng anh nói, “Dùng bút dạ quang đánh dấu là cách nghiệp dư nhất để nhớ thoại". Câu nói của anh cứ theo tôi mãi. Tôi đến giờ vẫn còn nhớ kỹ, ảnh hưởng đến cả cuộc đời tôi sau này. Tôi sẽ không bao giờ dùng bút dạ quang (để đánh dấu thoại) nữa. Những gì anh nói vô cùng hợp lý, vì nếu bạn chỉ đánh dấu thoại của mình, bạn sẽ không đọc thoại của bạn diễn, và đương nhiên bạn chẳng biết họ diễn cái gì. Tôi có chút sợ, thật sự thấy sợ. Anh ấy nói có chút giống thầy giáo. Rồi tôi lặng lẽ nhờ đồng nghiệp đưa tôi kịch bản mới.
Tập dượt thật không dễ dàng, lịch trình cũng vô cùng phức tạp, đầu óc tôi không thể nhớ được hết. Thêm nữa, những chuyển biến cảm xúc khá khó với tôi. Một phần các đoạn thoại, quá nhiều từ, kết thành từng chuỗi, từng chuỗi. Đạo diễn Lục Xuyên lúc đó rất khẩn trương. Thầy Lưu Diệp cũng khẩn trương, cô Tử Di cũng khẩn trương. Thầy Lưu Diệp nói với tôi: Cần nói thoại thoát ra! Vì tôi lúc diễn đều dùng khẩu ngữ hàng ngày, nhưng khi diễn trên sân khấu, phải có thể lấp đầy cả sân khấu. Nói ngắn gọn, mọi người đều rất nóng nảy lo lắng.
Hôm sau khi đến phòng nghỉ, buổi diễn tập vẫn chưa bắt đầu ngay. Cả hai chúng tôi cùng đợi cô Thiên Trì, tôi thấy anh Nhất Vi không có ý định trò chuyện. Một lúc sau, anh hỏi tôi, liệu anh có thể nghe nhạc không? Tôi nói, đương nhiên.
Căn phòng không mấy rộng. Chúng tôi ngồi quay lưng vào nhau, anh mở danh sách nhạc riêng, tôi lập tức phát hiện chúng tôi là những người có cùng “tần số". Những bản nhạc đó cơ bản cũng chính là những bản nhạc tôi sẽ nghe khi ở một mình. Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, tôi cảm thấy mình lại có thể thở được. Sự yên tĩnh đó đặc biệt giống nội tâm tôi, tuy cô đơn nhưng rất vui vẻ. Tôi nhớ khi tôi trở lại phòng ngày hôm đó, điện thoại vẫn còn đầy 80%, và tôi căn bản không xem điện thoại.
Một lúc chẳng rõ bao lâu, anh nói muốn đi dạo tìm cảm giác. Tôi nhớ anh đã mang mặt nạ và mặc quần áo trong vở kịch. Tôi hỏi anh, em phải làm gì? Anh nói, thiếu chuẩn bị thực sự cũng là một cách chuẩn bị. Anh nói tôi nên nghe nhạc, tôi có thể dùng loa của anh.
Anh quay lại lúc ăn tối, nhưng cô Thiên Trì vẫn chưa đến, anh nói chúng ta đi thôi, hãy cùng đối diễn một lần. Khi bắt đầu diễn, tôi phát hiện anh đã hoàn toàn khác với lần tập diễn trước. Anh bắt đầu nói tiếng địa phương, tôi thật không hiểu anh nói gì, nhưng anh đã bắt đầu diễn rồi. Tôi phải tiếp tục thôi. Tự nhiên, tôi biết mình phải diễn như thế nào. Diễn xuất, cảm giác chân thật như vậy. Như thể mình đã hoà vào nhân vật, không còn cảm giác chỉ đang đọc thoại. Tôi từng lo lắng về câu thoại tiếp theo cũng như khẩu âm của mình. Lần đó, tôi thấy mình thật sự có thể đối đáp với anh. Cả con người như đắm chìm vào vở kịch, và sẽ chẳng bao giờ thoát ra nếu chưa đến lúc hạ màn.
Anh Nhất Vi luôn mang đến cho tôi một ảo giác: Khi anh đọc thoại, tôi thấy anh đang kể cho tôi câu chuyện về những điều đó. Thì ra diễn kịch chính là cảm giác như thế.
Lúc nghỉ ngơi sau hai lần diễn tập, anh nói: “Trên sân khấu, em phải tin tưởng anh, anh cũng sẽ tin tưởng em, và em cứ để mặc, giao bản thân mình cho anh.”
(Trích phỏng vấn Âu Dương Na Na sau chương trình “Sự Ra Đời của Diễn Viên” - “Tôi không khóc, tôi sẽ không bao giờ khóc” - Tác giả: Lữ Ngạn Ni)
Nguồn: Weixin