Chuyển đến nội dung chính

Tách trà của diễn viên


Lúc còn nhỏ, tôi thường đứng cạnh sân khấu xem trình diễn, vì từ nơi đó tôi có thể quan sát các diễn viên tiến từ hậu trường lên chỗ ánh đèn nơi sân khấu. Ở hậu trường họ bận rộn thay trang phục và tập lời thoại, khi lên sân khấu trong phút chốc đã biến thành người khác. Sân khấu dường như tỏa ra sức hút mạnh mẽ khiến những người sau hậu trường kia lập tức biến thành người khác. Dùng ánh mắt người qua đường quan sát quá trình ấy, cả vở kịch trở nên chân thật sống động và hoàn chỉnh hơn bao giờ hết. 


Bạn có từng thắc mắc liệu diễn viên có uống trà? Trước đây tôi chưa từng bận tâm về điều này. 


Mùa đông, màn đêm Bắc Kinh nhanh chóng chìm vào trầm mặc, đưa người ta vào không gian tối mịt như trong rạp hát. Tôi ngồi phía sau xe khách, phía trước có người diễn viên ngồi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ xe, lặng im không nói một lời. Trong cảnh tắc đường triền miên, thỉnh thoảng anh lại mở nắp chiếc cốc giữ nhiệt, nhấp một ngụm trà được ủ kín bấy lâu với mùi hương thật đặc biệt, hương trà tỏa ngát sang những nhân viên bên cạnh, bất chợt xóa tan bao mệt mỏi. 



Dù đã chạng vạng tối, vẫn có dải ánh sáng lấp lánh vắt ngang con đường vòng cung. Đây là địa điểm quay phim thứ 3 trong ngày. 40 phút sau, chiếc xe đi vào địa điểm quay phim điện ảnh và truyền hình gần Quan Trang, Triều Dương. Anh định thần lại, bước ra khỏi xe đi vào căn phòng vảng vất đủ loại mùi. 


Rẽ trái vào phòng thay trang phục tách biệt với studio. Anh mở cửa sổ, làn gió đêm Bắc Kinh tháng 11 ùa vào phòng khiến mọi người rùng mình vì lạnh. Chúng tôi mở cơm hộp được nhân viên mang tới rồi chậm rãi ăn. Nhân viên bên cạnh anh thắc mắc, lạnh như vậy sao lại mở cửa. Anh không giải thích, chỉ tiếp tục chậm rãi ăn cơm. 


Tôi cũng không nói gì. Đối với những người nhạy cảm với mùi như tôi, giữa không khí trong lành cơn gió lạnh mang đến và không khí tù túng ngột ngạt trong studio, tôi chọn vế trước. Diễn xuất có thể nhận định bằng mắt thường, nhưng đằng sau tất cả chính là sự nhạy cảm trong cuộc sống. Anh nhạy cảm với mùi, một cơn gió lạnh đổi lấy bầu không khí tươi mát trong khoảnh khắc. Với tôi mà nói, người cũng nhạy cảm với mùi hương, giờ đây còn có đôi phần mệt mỏi, uể oải, thì đây là chính là sự chăm sóc tế nhị. 


Cơm hộp không mấy vừa miệng, chưa kể đã là hộp thứ ba trong ngày của anh. Chưa ăn hết nhưng tôi đã gói lại hộp cơm để sang một bên. Sau bữa ăn, ngồi trước gương trang điểm, anh lại mở nắp chiếc cốc, đặt cạnh bàn rồi đọc kịch bản. Tối hôm đó anh sẽ vào vai Khang Hy thời thái bình thịnh thế, cùng thảo luận với Joachim Bouvet về hình học. Dưới ánh sáng trắng lành lạnh tại bàn trang điểm, trà trong cốc tỏa khói nghi ngút, phảng phất, cuộn thành những hình vòng cung bay bổng. Tôi đi qua hít một hơi, hương trà nhàn nhạt tan dần, chỉ vương lại chút hơi ấm trong không gian chẳng còn trà, cũng chẳng còn nước. 


Vài ngày trước, tôi có người bạn trồng trà từ Triều Châu đến An Tây giới thiệu trà Thiết Quan  Âm, tôi liền hớn hở nhắn WeChat cho anh. Tôi còn nhớ khi phỏng vấn anh vào mùa xuân, anh có kể cơ duyên uống trà của anh bắt đầu từ thời còn học ở trường điện ảnh, mỗi ngày giáo sư đều pha một bình trà lớn. Năm 2006, tôi cũng thường uống Thiết Quan Âm có mùi thơm nồng và vị thanh ngọt ở cổ do một đồng nghiệp pha, cảm thấy bản thân cũng chưa từng được thưởng thức đúng hương vị của trà Ô Long Thiết Quan Âm. Vậy nên, khi nhận được loại trà Thiết Quan Âm cao cấp này, tôi đã chia sẻ với anh đầu tiên. Là một người bạn thưởng trà, anh hiển nhiên không ngần ngại đăng ký ngay một gói. 


Tôi chờ hai ngày vẫn chưa nhận được phản hồi của anh, liệu vị trà có giống như hương vị anh từng uống mười năm trước không? Hai ngày sau, vẫn chưa có hồi âm nên tôi đã gửi tin nhắn WeChat hỏi anh: Anh thử uống chưa? Anh trả lời: Vẫn chưa. Tôi hỏi: Sao anh bận vậy? Tôi tưởng tôi đã bận lắm rồi. Anh lại nhắn: Đừng chăm chỉ hơn cả diễn viên. Cô tìm thời gian xem cùng tôi trải nghiệm một ngày làm việc. Tôi thành thật: Được. 


Dù mỗi ngày đều tương đối tất bật với đủ các loại bản thảo, tôi vẫn luôn dành ra mười phút ngồi trên sofa thưởng trà. Dù không tuyệt đối tuân thủ hoàn toàn các nghi thức và nguyên tắc khi uống trà nhưng việc bỏ ra mười phút hàng ngày với tôi không có gì quá khó khăn. Tôi với anh ngoại trừ nói về những nhân vật trong phim, về bối cảnh thời đại khác nhau, dường như không có mấy họa đề chung. Hầu hết đều thảo luận xung quanh trà. Trực giác của anh về trà rất xuất sắc, sự đánh giá chi tiết lại càng vượt xa tưởng tượng của tôi. 


Thực sự không có cả mười phút để pha trà hàng ngày? 


Sáng ngày hẹn với anh, chuông báo thức bị trễ, vốn tưởng có dư giả thời gian để thư thả pha cho anh một bình trà Thiết Quan  m, tôi lại chẳng còn mấy thời gian. Dù vậy, tôi vẫn tỉ mỉ cân 10g trà, pha trà, rót đầy bình giữ nhiệt, rồi kéo cao áo khoác, vội vàng đến điểm hẹn. 


Đã hai tiếng kể từ lúc tôi đến điểm hẹn. Trợ lý để tôi đứng một bên quan sát anh bị vây quanh bởi vô số máy quay phim. Giữa giờ nghỉ, anh vội vàng chạy sang chào hỏi rồi lại quay về làm việc. Và trên tay anh, vẫn luôn là chiếc cốc giữ nhiệt đó. Tôi hỏi người trợ lý: Trong cốc là trà gì? Cô nói là trà chỗ quay phim, nghe bảo là trà Ô Long, chất lượng không tệ. Tôi cũng tò mò xin một gói nhỏ, ngửi qua, đúng là khá ngon. Vậy cũng không cần vội vàng chia sẻ với anh bình trà ấm ngát hương tôi mang theo. 


Ở điểm quay buổi sáng, chỉ có máy quay phía trước là trật tự, chỉn chu, phía sau thật sự là bãi chiến trường lộn xộn. Tách chồng lên nhau ngổn ngang, trên tách vẫn còn vệt trà vương lại sau lần uống vội. Tất cả dường như đều ẩn chứa câu chuyện, nhưng tôi lại không cách nào tìm hiểu được chi tiết. Giống như sách điện tử không tỏa ra mùi hương của sách, dù vẫn cung cấp đầy đủ thông tin. Tôi cũng không hiểu sao lại như vậy. 


Đứng trong sân, mọi người xung quanh đều bận rộn, tập trung. Những người không có việc làm, cũng đang tập trung ánh nhìn về phía anh, rồi thì thầm to nhỏ về nội dung. Khung cảnh thật lạ lẫm và xa cách. Dưới ánh nắng mặt trời, chiếc áo vest len bắt đầu nóng lên, tôi rút điếu xì gà Davidoff rồi châm lửa. Mùa đông Bắc Kinh khô khốc, điếu xì gà phát ra âm thanh tanh tách khi châm lửa. Có chút vị cay nồng, không mấy ngọt. Mùi vị này ngăn cách tôi và mọi người xung quanh. Tôi quan sát họ giống như đang xem một bộ phim. 


Buổi sáng hôm đó, không có trà. 


Sau bữa trưa vội vã, cả đoàn nhân viên, vốn vẫn chưa có thời gian ngơi nghỉ, vội vàng di chuyển đến địa điểm quay tiếp theo. Tôi vẫn đứng ở mảnh sân đó, dưới gốc cây táo già nhìn anh tất bật. Trong giờ nghỉ, anh ngẩng đầu đón lấy ánh nắng, đột nhiên nâng chiếc cốc giữ nhiệt về phía tôi: Uống trà cô mang đến nhé. Nhân viên vội lấy bình trà tôi đang cầm trên tay, rót vào chiếc cốc của anh. Trong giờ nghỉ tiếp theo, anh quay sang tôi nói: Tôi thật không biết là trà gì, nhưng thật là trà ngon, ngon lắm. Mỉm cười nhìn anh, lại thấy anh cười đắc thắng: Là Thiết Quan Âm!


Lúc trời chạng vạng, bắt đầu chong đèn, anh đã uống cạn bình trà tôi mang theo. Nhân viên lại ngẫu nhiên chọn trà pha cho anh. Anh bất lực nhìn tôi cười rồi nói: Trà ngon của cô mang theo, không thể cứ uống như thế này được. Trà ngon đã cạn. Phải uống khi yên tĩnh, uống như thế này thật sự lãng phí. 


Anh dứt lời, cả hai chúng tôi chốc lát đều yên lặng. Khi hoàng hôn dần chìm vào bóng tối, tôi thật sự không biết phải trả lời anh thế nào. Bình thường khi ở nhà viết bài, sau một ngày dài làm việc, tôi cũng cảm thấy kiệt sức. Hiện trường quay phim vừa bận rộn, lại vừa nhàm chán, thời gian vụn vỡ, khó lòng kiểm soát. Thật sự làm gì có điều kiện và thời gian để thưởng trà. Yên tĩnh thưởng thức một tách trà, vào thời điểm đó, không mấy phù hợp. 


Tôi đột nhiên hiểu dụng ý của anh. Sau khi quan sát anh một ngày, tôi lại có thể từ một tách trà nhìn thấu nhân sinh một người. Không có câu trả lời duy nhất cho một tách trà, không có sự thật, trà cũng mất đi sức sống cần thiết nhất. Sự thật chính là, giây phút cửa sổ mở ra mang theo cơn gió lạnh, tràn ngập hương thơm, ánh đèn chói lọi, studio màu sắc rực rỡ và cốc trà nghi ngút khói không rõ mùi vị. Chẳng phải là nước, không mang theo hương cam và hương vị đồi núi. Chỉ là thỉnh thoảng, uống một chút hơi ấm, mang trên tay chiếc cốc chứa đầy hương vị cây cỏ phương Đông lắng đọng trong màu nước hổ phách, để làm dịu cơn khát.  


Từ một người ngoài cuộc rơi vào “trường quay”, quan sát cuộc sống người khác cả một ngày, để rồi trở thành một người đầy kinh nghiệm, mệt nhoài, lặng lẽ nhìn chiếc cốc giữ nhiệt nghi ngút khói trên bàn, thì ra khoảng cách sự thấu hiểu đôi khi chỉ là một ngày. 



Trà ngon phải thanh khiết. Mọi thứ thanh khiết đều cô đơn. Lúc đó, tôi mới hiểu được sự lạc lõng của một diễn viên sinh những năm 80. Tên anh ấy là Chu Nhất Vi, một người bình thường bầu bạn cùng tách và trà. 


Nguồn: weixin

Dịch: Chu Nhất Vi - Zhou Yiwei - 周一围 FanPage








Bài Ưa Chuộng

Chu Đan: Anh ấy chưa bao giờ tỏ tình với tôi

Với tư cách là người dẫn chương trình, Chu Đan đã rất nổi tiếng trong hai năm qua. Sau khi nhảy từ vị trí "chị cả" của Đài truyền hình vệ tinh Chiết Giang, đến sự cố "nói nhầm" tại Truyền hình vệ tinh Hồ Nam, rồi xuất bản sách, mối quan hệ và khả năng chịu đựng căng thẳng của cô ấy đã cho thấy cô ấy là một phụ nữ nổi tiếng và mạnh mẽ. Những người ngoài ngành mô tả cô là "nghề nghiệp thăng hoa, nhưng tình duyên lận đận." Cô có vài mối tình với nhiều nhân vật nổi tiếng trong ngành và độc thân kể từ đó. Vào tháng 6 năm nay, cô đã bị chụp ảnh hôn "Nham Nam Lang" Chu Nhất Vi trên đường phố Bắc Kinh (ở Trung có “truyền thuyết” Mưu Nữ Lang và Nham Nam Lang để chỉ nữ diễn viên đóng phim của Trương Nghệ Mưu, và nam diễn viên đóng phim của Hải Nham, ND). Ngay sau đó, cô ấy đã thông báo rằng cô đang yêu điên cuồng. Việc tiếp xúc gần gũi với điện ảnh cũng giúp Chu Đan hiểu thêm về cảm xúc của bản thân. "Có thể thấy tôi là một người rất lý trí trong tình...

Chỉ 6 tháng sau Lưu Xuyên trong "Thâm Lao Đại Ngục", Chu Nhất Vi đã nổi tiếng

Chu Nhất Vi sinh ra ở Cát Thủ, Tương Tây, lớn lên ở Trường Sa và Bắc Kinh, một anh chàng Xử Nữ nhút nhát, coi diễn xuất là ước mơ của cuộc đời mình. Có lẽ, điều mà khán giả nhớ đến anh ấy là nụ cười non nớt trong cuộc thi “Kim Ưng Tân Tú” lần 2 của đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam. Nhưng chỉ trong vòng nửa năm sau đó, với hai tác phẩm của Hải Nham: Thâm Lao Đại Ngục, và Hà Lưu Như Huyết, đều gây được tiếng vang, Chu Nhất Vi được đem so sánh với Lục Nghị, khi đã tạo nên kỳ tích nhanh chóng được nhiều người biết đến như vậy. Anh chàng 23 tuổi Chu Nhất Vi có sức hút gì khiến Hải Nham có thể tin tưởng giao hai bộ phim ngàn vàng để rèn luyện một tân binh? Giấc mơ diễn xuất vụt tắt từ "Kim Ưng Tân Tú"  Chu Nhất Vi được sinh ra dưới chân núi Phượng Hoàng xinh đẹp ở Cát Thủ, Tương Tây, “không hiểu sao tôi lại thích phim đến vậy. Nhưng dù cho có biết lý do thì sao? Theo diễn tả của mẹ tôi, làm nghề diễn viên giống như leo núi ở quê tôi, không biết lượng sức sẽ bị người ta chê cười.” Vì...

Chu Nhất Vi: Đồng hoang, cung tiễn và ngựa

1. Mộc Tâm tiên sinh có viết trong “Tố Lí Chi Vãng” một câu như thế này: “Ai cũng muốn làm la, vậy còn ngựa thì sao?”. Tiên sinh còn mở ngoặc ngay sau đó giải thích rằng đây chỉ là bản dịch đơn giản lời của Virginia Woolf. Người lãnh hội được đương nhiên biết câu nói ám chỉ điều gì, còn nếu không, cũng chẳng cần thiết phải dông dài.  Tôi vốn chỉ là một người nông cạn, thực sự cũng không hiểu hết được thâm ý của phu nhân lúc ấy hay câu nói đó được người nhắc đến trong hoàn cảnh nào. Lượng kiến thức Mộc tiên sinh đọc được sâu rộng đến kinh người, lớp hậu sinh chẳng thể bì kịp. Tôi chỉ muốn đơn giản bắt đầu từ bản lược dịch của tiên sinh, cố gắng diễn giải theo suy nghĩ của mình. Sống trên đời thật không dễ dàng gì. Ngước lên nhìn chỉ toàn thấy những chú la với cái đầu cúi thấp lầm lũi bước, không nghĩ tới đường đi, không quan tâm tới ý nghĩa. Chen chúc, nối đuôi, ảm đạm, chẳng thể phân biệt ai với ai. Không phân biệt cao thấp hay sang hèn, chỉ lầm lũi sống, không hiểu đâu là chân lý…...

Chu Nhất Vi: Cô đơn trước công chúng

"Sự ra đời của diễn viên"  kéo dài gần ba tháng, cuối cùng đã kết thúc vào cuối tuần trước, ba người dẫn đầu Chu Nhất Vi, Lam Doanh Oánh, và Địch Thiên Lâm. Họ đều là những diễn viên được mọi người công nhận nhiều hơn và có nhiều kỹ năng diễn xuất hơn. Trong "Triệu Thị Cô Nhi", sự hợp tác của ba người, mỗi vai diễn đều không thể nào quên. Ngay khi xuất hiện, màn trình diễn của Chu Nhất Vi đã đưa tất cả mọi người vào bầu không khí đó. Lúc đầu, Trình Anh (do Chu Nhất Vi thủ vai), người sợ chết, cuối cùng quyết định bảo vệ Triệu Thị hài tử sau khi đối mặt vớiTrang Cơ (do Lam Doanh Oánh đóng) quỳ gối. Khi đối mặt với Hàn Quyết (do Địch Thiên Lâm thủ vai) ở giai đoạn sau, anh không còn nhìn thấy sự sợ hãi và sợ hãi ban đầu trong mắt anh ta, và một số chỉ đang bảo vệ đứa trẻ bằng cái chết. Đoạn độc thoại phần cuối càng làm người xem nổi da gà. Cũng chính vì màn trình diễn này mà Chu Nhất Vi đã giành được chức vô địch mùa giải đầu tiên. Với chương trình "Sự ra đời của...

Chu Nhất Vi: Nhân sinh hoặc là điên rồ, hoặc là tầm thường

Chu Nhất Vi bạo hồng. Lượng đọc chủ đề trong vòng 24 tiếng vượt mức 300 triệu. Tên anh thậm chí còn trở thành đề tài tìm kiếm trên Zhihu. Nguyên nhân không phải nhờ bộ phim “Tú Xuân Đao” hay tác phẩm nào khác, mà là nhờ chương trình truyền hình “ Sự Ra Đời của Diễn Viên ”. Điều này khiến anh có chút bối rối, nhưng cũng đã nhanh chóng thích nghi với sự thay đổi này. “Người diễn viên này trong tim chỉ có vai diễn, chẳng có chính mình.” “Kịch lớn hơn trời, trong tim tôi không có chính mình" Thời gian gần đây, Chu Nhất Vi thường xuyên phải đi đi lại lại giữa Tượng Sơn, Thiệu Hưng và Thượng Hải, một bên ghi hình chương trình “ Sự Ra Đời của Diễn Viên ”, tham gia đoàn phim “Trường An 12 Canh Giờ”, một bên nhận lời mời phỏng vấn. Anh ấy đã rất nổi tiếng.  Nhưng Chu Nhất Vi không nghĩ có bất cứ sự thay đổi nào trong cuộc sống. “Có lẽ bận rộn hơn một chút”. Anh đến trường quay sớm hơn nửa tiếng, tự mình đi quanh sảnh khách sạn, tìm cách quen thuộc với hoàn cảnh. Không kính râm, không khẩu ...

Phong Thanh - Trích đoạn chương trình "Sự Ra Đời Của Diễn Viên"

Chu Nhất Vi và cơ duyên với tác phẩm "Phong Thanh" có đôi điều thú vị. Với khán giả yêu điện ảnh Trung Quốc, "Phong Thanh" với sự thể hiện của Châu Tấn, Lý Băng Băng, Huỳnh Hiểu Minh… đã trở thành bản phim kinh điển được khán giả ghi nhận. Khi tham gia chương trình "Sự Ra Đời của Diễn Viên", Chu Nhất Vi cùng đại tỷ Lưu Mẫn Đào, đàn em Tân Chỉ Lôi tạo nên một trích đoạn kịch xuất sắc khiến không ít khán giả và ban giám khảo ngạc nhiên. Chu Nhất Vi trong vai diễn Đại Úy Ngô Chí Quốc, diễn xuất dày dặn, tỉ mỉ, chi tiết, nhận được lời khen của đông đảo khán giả. Năm 2020, bản phim truyền hình của "Phong Thanh" có nguy cơ bị hoãn lên sóng, khi diễn viên thể hiện vai Long Xuyên Phì Nguyên gặp phải scandal. Lần này, Chu Nhất Vi được đoàn phim liên lạc, nhờ anh "thế vai" cho nhân vật này. "Thế vai" ở đây là dùng mặt của Vi, với công nghệ AI, đè lên những cảnh quay có sẵn. Chính vì vậy, dù trong danh sách diễn viên trên douban của bộ ...

Triệu Thị Cô Nhi - Trích đoạn chung kết chương trình "Sự Ra Đời Của Diễn Viên"

Màn trình diễn Trình Anh của Chu Nhất Vi trong buổi chung kết của chương trình "Sự Ra Đời của Diễn Viên" được ban giám khảo đánh giá là một "phần trình diễn vĩ đại". Ông Vi từng chia sẻ trong phỏng vấn Lỗ Dự Hữu Ước, khi biểu diễn tiết mục này, bản thân đã nhập tâm đến độ người có cảm giác sụt đi mấy kí. Tham gia chương trình để chia sẻ với khán giả về nghiệp diễn viên, bước ra khỏi chương trình với sự "bạo hồng" ngoài mong đợi, nhưng sơ tâm của Vi vẫn không vì vậy mà thay đổi, vẫn kiên trì con đường dùng diễn xuất để thấu hiểu nhân sinh, để trò chuyện với thế nhân, để tìm kiếm chính mình. Còn các phích thì rõ là tìm được một Chu Nhất Vi để vật vã.  

Kim Ưng Tân Tú

Chi Tiết Cầu Thủ Tân Binh của Kim Ưng Tân Tú Tên: Chu Nhất Vi Chiều cao: 182cm Đến từ: Cát Thủ, Hồ Nam Phương châm tham gia: Không nỗ lực, không thành tựu (No pain, no gain) Kinh nghiệm nghệ thuật: Phim truyền hình Học Viện Cố Sự, Ngưu Ca Cố Sự, Bôn Nguyệt Tôi là Chu Nhất Vi, một chàng trai Xử Nữ cực kỳ cầu toàn. Mọi người thường nói tôi quá cá tính, hay tôi hơi trẻ con và phù phiếm, haha ... Ai bảo thần tượng của tôi là Vương Chí Văn? Là một diễn viên, có cá tính đâu hẳn là điều xấu. Tôi thích ăn lê và tôi muốn đến Tây Tạng. Khi mọi người nhìn thấy tôi, tôi muốn họ biết rằng tôi nghiêm túc và luôn kiên trì hoàn thiện. Về màu sắc, tôi chỉ thích màu trắng và xám, đơn giản là đủ phải không? Tất nhiên, bộ phim yêu thích của tôi là "Hãy để tình yêu làm chủ", và "Khi tình yêu đã thành dĩ vãng" cũng là một bài hát tôi rất thích hát. Tôi thường được gọi là "người bận rộn nhất trong khoa" trong thời gian chuẩn bị vở kịch tốt nghiệp: từ việc viết và chỉnh sửa kịch ...

Chu Nhất Vi: Một linh hồn già cỗi đầy mâu thuẫn

Cho dù hôm nay nổi tiếng, tôi là tôi, ngày mai không còn nổi tiếng, tôi vẫn là tôi. Tôi vẫn sẽ tiếp tục như thế này! Chu Nhất Vi nói rằng anh ấy là một Xử Nữ nhóm máu A điển hình, cầu toàn, bá khí, và luôn phủ định bản thân Trong đêm bế mạc " Sự Ra Đời của Diễn Viên ", Chu Nhất Vi đã xuất sắc giành giải quán quân với màn thể hiện tuyệt vời trong trích đoạn " Triệu Thị Cô Nhi " và lọt top hot search. Vào lúc 3 giờ sáng, anh đăng một bài dài trên Weibo: Ba tháng trước, lần đầu tiên anh nhận ra mình ở trong ngành “gầy dựng giấc mơ”, quay đầu lại, đúng như một giấc mơ. Nó giống như một giấc mơ. Trong ba tháng, anh ấy đã trở nên nổi tiếng! Nhưng anh nói: "Cho dù hôm nay nổi tiếng, tôi là tôi, ngày mai không còn nổi tiếng, tôi vẫn là tôi. Tôi sẽ tiếp tục như thế này!" Như câu cuối trong bài đăng dài trên Weibo của anh viết: Đường dài còn lắm gian truân, tôi sẽ không ngừng tìm kiếm. Trong khoảnh khắc, mọi người dường như nhận ra rằng Chu Nhất Vi "tốt", ...